Sinh nhật Bapak ngày 22 tháng 6

Diễm Phúc dịch
 
     
 

Sharif Horthy kể chuyện về Bapak

Tháng 6 lại đến rồi, và chẳng bao lâu nữa nhiều nhóm Subud sẽ tổ chức những buổi tiệc mừng sinh nhật Bapak.

 
Sharif Horthy  

Mỗi năm, càng ngày càng có nhiều người đến dự tiệc sinh nhật của Bapak, những người này chưa từng được gặp Bapak, và trong thâm tâm một số người có thể sẽ thắc mắc một hai câu hỏi. Có thể họ thắc mắc tại sao những người biết Bapak nói về Bapak với tất cả lòng tôn sùng và kính sợ.

Không có gì nghi ngờ khi nói rằng trong Subud, chúng ta không theo một sư phụ là người thế tục mà chúng ta được quyền năng của Thượng Đế giáo huấn, họ có thể thắc mắc: như vậy thì tầm quan trọng của Bapak về phương diện cá nhân Bapak đối với họ là gì. Họ có nên dựa vào giá trị bên ngoài của nhiều câu chuyện ly kỳ mà người ta kể cho họ nghe về những chứng nghiệm với Bapak hay không? Họ có thể cảm động khi được nghe kể những chuyện đó, nhưng có thể sẽ nảy sinh thêm một câu hỏi khác: nếu sự tiếp cận với Bapak là một yếu tố quan trọng giúp bạn bè của họ phát triển tâm linh thì điều đó có nghĩa là chuyến hành trình tâm linh của chính họ sẽ bị giới hạn vì lẽ họ không còn cơ duyên gặp Bapak trực tiếp nữa?

Đây là những câu hỏi mang tính suy luận hợp lý, và tôi sẽ chia sẻ một vài chứng nghiệm với các anh chị em và hy vọng rằng những chứng nghiệm của tôi có thể giúp anh chị em giải tỏa những thắc mắc đó, nhưng xin hãy nhớ rằng đây chỉ là những chứng nghiệm của tôi - nếu những chứng nghiệm này nghe có vẻ không thật hoặc giống như tưởng tượng thì xin anh chị em hãy bỏ qua và nên dựa vào trực giác của chính mình.

Anh chị em có thể đã nghe người ta nói về Bapak “bằng xương bằng thịt” hay “phàm nhân” và thắc mắc không biết họ ngụ ý điều gì. Điều này cũng ứng với một chứng nghiệm thật mà nhiều người trong chúng ta, những huynh đệ biết Bapak, đã chia sẻ: sự thật là dường như có hai Bapak - một Bapak như các anh chị em đã thấy (“Bapak phàm nhân” hay “Bapak bằng xương bằng thịt”) và một Bapak “thứ hai” mà các anh chị em (hay ít nhất là tôi) không nhìn thấy, chúng ta gọi đó là một “Bapak khác”. Tôi sẽ kể cho các anh chị em nghe một chứng nghiệm của cá nhân tôi về “Bapak khác”đó. Lần đầu tiên, tôi được tiếp xúc với Bapak là vào năm 1959, khi Bapak đến Coombe Springs ngay trước hội nghị Subud thế giới lần thứ nhất. Một nhóm các anh em chúng tôi đang chờ Bapak ở hội trường dành để tiếp khách trong tòa nhà chính ở Coombe Springs, và tôi đi bộ phía ngoài cửa chính đúng lúc những chiếc xe hơi chở phái đoàn của Bapak từ phi trường vừa đến nơi. Tôi nhanh chóng cố gắng tấp vào phía sau ở bên trong - lẽ ra chúng tôi phải đứng chờ ở chỗ đó - nhưng quá trễ. Tôi bị dồn vào bức tường trong tiền sảnh hẹp khi Bapak đi ngang qua, rất gần với tôi. Lúc Bapak đi qua, tôi có một cảm giác lạ lùng nhất từ trước đến giờ, như thể không có ai đi qua. Thật không dễ gì mô tả được cảm giác này, vì thế xin anh chị em hãy thứ lỗi cho tôi.

Thông thường, khi có một người nào đó đi ngang qua anh chị em ở khoảng cách rất gần, anh chị em có thể cảm nhận được một loại năng lượng nhất định nào đó tỏa ra từ họ và đối với những nhân vật quan trọng hoặc nổi tiếng thì năng lượng này đôi khi mạnh hơn. Nhưng với Bapak thì không có gì cả. Ấn tượng mà tôi có được là cơ thể vật chất của Bapak giống như một bộ quần áo hay một màn hình chuyển tải một thực tại nào khác. Ấn tượng lạ lùng này đã ám ảnh tôi suốt mấy tuần lễ sau đó khi một người bạn của tôi, anh ấy là diễn viên, đã kéo tôi đến gần một bức tường, nơi người ta trưng bày những tấm ảnh để bán. Những tấm ảnh đó chủ yếu là ảnh chụp Bapak và những người tháp tùng với Bapak, được hai nhiếp ảnh gia tài năng chụp. Hai anh này đã đi theo chụp ảnh phái đoàn của Bapak trong suốt chuyến viếng thăm của Bapak. Anh bạn diễn viên của tôi hồ hởi reo lên khi chỉ vào từng tấm ảnh của Bapak, hết tấm này đến tấm khác: “Nhìn đây này,” “Anh có thấy gì không?”

 
   

Trong tấm ảnh này, Bapak trông giống như một ông lão bách niên đang cố hết sức để đứng thẳng người lên, ráng sức nở một nụ cười. Thế rồi ở đây, trong tấm ảnh này, Bapak lại là một người đàn ông đang ở độ tuổi sung sức nhất của đời người, khoảng gần 40 tuổi, tràn đầy sinh lực. Và ông Bennett là một người rất cao lớn vạm vỡ, cao to hơn Bapak rất nhiều, đúng không? Nhưng sao lại thế này, ở đây hai người đứng kế bên nhau và Bapak trông cao to hơn ông Bennett. Anh bạn diễn viên tiếp tục giải thích cho tôi rằng thực hiện được phép biến hình thần kỳ này là niềm ao ước của mỗi diễn viên, “nhưng trước đó tôi thật sự chưa bao giờ thấy ai có thể làm được điều đó.”

Sau này, tôi cũng chú ý đến sự biến đổi kích thước của Bapak khi Bapak hiện diện, không chỉ ở những cử động và diện mạo bên ngoài của Bapak mà còn cả toàn bộ cơ thể của Bapak. Bapak sở hữu quyền tự do biến đổi kích thước cơ thể của mình mà từ trước tới nay tôi chưa từng thấy ở bất kỳ người nào khác, ít nhất là trong tất cả những nhân vật “quan trọng và có tiếng tăm” mà tôi đã gặp. Có thể lý giải một phần nào đó trong chuyện này: Bapak là người có khả năng co giãn nhiều nhất trong số những người mà tôi đã từng gặp. Năm tháng trôi qua, cuộc sống của tôi - cũng giống như nhiều bạn bè của tôi ở Coombe Springs - dần dần được kéo vào trong quỹ đạo của Bapak càng ngày càng gần hơn. Mỗi người trong chúng tôi có một quỹ đạo của riêng mình - Varindra Vittachi, hăng say và sôi nổi, cuốn hút sự chú ý của mọi người giống như sao chổi Halley, xuất hiện ở Cilandak một hai ngày rồi biến mất vào khoảng không vô định, trong khi cuối cùng tôi lại ở trong một quỹ đạo gần Bapak với vai trò là người thông dịch của Bapak, một thư ký làm việc bán thời gian và một người hầu cận tài hèn sức mọn.

Dần dần, tôi cảm thấy thoải mái với “Bapak phàm nhân”, bắt đầu quen với sự thông thái, tính hài hước và lòng tốt vô bờ bến của Bapak, nhưng vẫn luôn luôn tồn tại một khoảng cách giữa tôi và Bapak, bởi vì tôi luôn ý thức được “Bapak khác”. Tôi nghĩ chứng nghiệm về chuyện này của tôi không khác với chứng nghiệm của tất cả những bạn bè của tôi, những người đã cùng nhau xây dựng nên thế giới của chúng ta ở Wisma Subud - một lực hấp dẫn đã giữ chúng tôi lại ở đó, lực này đến từ một Bapak khác, một Bapak đằng sau “Bapak bằng xương bằng thịt” mà chúng ta nhìn thấy. Vậy thì Bapak đó là ai? Chưa bao giờ tôi có thể nghĩ về “Bapak khác”này là một người phàm trần, mà đúng hơn thì “Bapak khác” giống như một cái cửa sổ, một cửa sổ để đi vào một cõi giới khác. “Bapak phàm nhân” đối với tôi giống như một tấm màn để giúp cho chúng ta, những người thường phàm, bớt bối rối hay lúng túng khi đứng trước cửa sổ này.

Cho dù như thế thì chúng ta cũng đủ bối rối rồi. Thỉnh thoảng, khi ngồi gần Bapak, tôi thấy ngượng ngùng và cảm thấy những thứ ô trược bên trong mình giống như muốn ói ra mà tôi cố sức kềm lại không dám để nó tuôn ra ngoài – đó là dùng hình ảnh để mô tả theo cách nói của Varindra. Cũng có những lần khác, tôi bước vào trong một căn phòng, Bapak đang ở trong đó, và cảm thấy như thể tôi được đến gần trung tâm vũ trụ, vào một nơi hoàn toàn an lành và cực kỳ thanh tịnh. Và một lần khác, tôi cảm nhận Bapak chạm vào cánh tay tôi và theo sau đó là một cảm giác yêu thương, giống như một dòng chảy của kim loại vàng ở thể lỏng đang lan tỏa khắp người tôi.

Vì thế, đây chính là nguồn gốc của sự kính sợ và tôn sùng mà các anh chị em có thể nhận thấy được trong giọng nói của chúng tôi khi chúng tôi nói về Bapak. Điều đó tự nhiên đến và chúng tôi không thể cưỡng lại được. Cũng không phải là “Bapak phàm trần” khuyến khích chúng tôi tôn kính và sùng bái Bapak như thế, mà thật ra như thể Bapak phải chịu đựng điều đó như một sự khó chịu không thể tránh được. Từ phía Bapak, Bapak luôn luôn cố gắng thể hiện mình là một người bình thường và làm cho người khác cảm thấy dễ chịu. Tôi đoán có lẽ tôi đạt đến chỗ hiểu được một chút xíu - theo tình trạng chưa phát triển của chính mình - về điều này: khi Thượng Đế chọn một người để trở thành sứ giả của Ngài, người đó phải phó thác gần như mọi thứ của mình, để người đó có thể được dùng như một kênh dẫn cho một điều gì đó vĩ đại vô cùng.

Như vậy, tóm lại: đối với tôi, “Bapak khác” và cội nguồn của latihan là một và như nhau. Đó là lý do tại sao tôi tin rằng những bài nói chuyện của Bapak chắc chắn đến từ “Bapak khác” và thật sự những bài nói chuyện đó có cùng bản chất với latihan. Có một lý do nào khác khi những bài nói chuyện của Bapak chỉ thoảng qua tâm trí của chúng ta và khiến cho chúng ta ngủ say, nếu buồn ngủ, anh chị em cứ việc ngủ - phải chăng những bài nói chuyện đó tìm tới được linh hồn của chúng ta? Như vậy, sự gần kề với “Bapak bằng xương bằng thịt” có thể giúp chúng ta tiến bộ về tâm linh hay không? Chuyện đó thì tôi không biết. Tôi cũng nghĩ không phải như thế. Không phải tất cả mọi người đều có thể được ở gần “Bapak phàm trần”, nhưng chính một “Bapak khác”, nơi ấy là cội nguồn của sự tiến bộ tâm linh, và “Bapak khác” đã và sẽ luôn luôn duy trì sự tiếp giao để tất cả các hội viên Subud có thể tiếp cận với Người - khoảng cách giữa chúng ta đối với “Bapak khác” chỉ phụ thuộc vào việc chúng ta có sẵn lòng đến gần Bapak hay không mà thôi./.

Biên dịch Anh – Việt: Diễm Phúc

 
 
   
  © 2023 Góc Nhỏ